LỆ GIANG Đêm Lệ Giang ở Thúc Hà cổ trấn trời thật mát mẻ, dễ chịu. Đợi mọi người về phòng hết, hai vợ chồn...

198094
LỆ GIANG
Đêm Lệ Giang ở Thúc Hà cổ trấn trời thật mát mẻ, dễ chịu. Đợi mọi người về phòng hết, hai vợ chồng nhà The Lover mới bắt đầu khám phá vẻ đẹp buổi đêm ở cổ trấn.
Phần vì sợ mọi người đi chơi nguyên cả một ngày đã mệt rồi, phần nữa, nhà The Lover muốn có một không gian yên tĩnh cho riêng mình. Nếu đi đến đây, đắm chìm trong cái se se lành lạnh và không giang lãng đãng thơ thơ mộng mộng này mà đi nghỉ sớm, chúng tôi thấy mình có lỗi với thời tiết, có lỗi với thiên nhiên.
Quả thực trời không phụ lòng người. Men theo con lộ chính từ cổng phía Tây của cổ trấn, cặp tình nhân nhà The Lover cứ thế nép dưới những bờ tường đá, những ô cửa gỗ, nép dưới ánh sáng nhập nhòa của đèn đường màu vàng xen lẫn những bóng đen của tán cây đổ xuống mặt đường. Cứ đi như thế, qua chừng dăm bảy lần quẹo sang trái, rẽ sang phải, thì chúng tôi cũng đến được trung tâm cổ trấn.
Thực ra mà nói, không phải ở trung tâm cổ trấn là đẹp nhất, tôi thì thấy chỗ nào cũng đẹp như vậy. Ngay cả trong căn nhà mà chúng tôi thuê, nó cũng hiện lên những vẻ đẹp ám ảnh người lữ khách. Nhưng trung tâm cổ trấn là một địa chỉ để chúng tôi có thể có một hành trình. Từ nhà ở phía Tây, đi bộ đến trung tâm cổ trấn chỉ có 15 phút.
Nếu cứ thế đi thẳng như thể đang có việc gì gấp, thì giỏi lắm đi mất hơn chục phút đồng hồ. Chúng tôi biết thế, cho nên trong đầu, khi lập trình tuyến đường đi, tự cái đầu mình nó vẽ ra biết bao nhiêu là cung đường vòng vo, cốt để đi cạnh nhau thật lâu. Đủ lâu để trò chuyện, đủ lâu để dừng trước một tiệm trà, đủ lâu để ríu rít mua một xiên thịt nướng, đủ lâu để trêu cậu bán thịt bò khô nổi tiếng và đủ lâu để trao nhau một nụ hôn.
Tôi không biết vào mùa nào thì du khách đông nhất, nhưng tôi thích cái mùa mà chúng tôi đi cùng nhau. Cổ trấn lúc 9 giờ tối chỉ còn vài dăm cặp đôi dắt díu nhau trong se lạnh. Những người bán hàng rong thi thoảng lướt qua và mời chào. Phố xá trễ nải lên đèn. Những viên đá lát đường to và nhẵn thín, sờ vào thấy mát rượi. Chúng nằm đó hàng trăm năm nay. Cùng sinh ra với cổ trấn này. Không có tiếng động gì ngoài tiếng gõ lộc cộc và loẹt xoẹt của tiếng bước chân nhà The Lover. Xa xa một đoạn, có tiếng huyên náo của nhạc nhẹ xập xình. Đó là dãy phố bán đồ ăn và các tiệm càfê dọc đoạn suối lớn nhất, nơi trung tâm cổ trấn. Cứ gần đến đó là chúng tôi lại tìm ra một cách nào đó để lượn sang đường khác. Vì tôi sợ, khi đến trung tâm rồi thì lại phải sớm ra về, vì hết hành trình mất rồi.
Thôi, viết nháp thế xem mọi người có muốn đọc về cảm nhận của mình qua các hành trình du lịch nhà The Lover không. Nếu mọi người thích thì sẽ viết, nếu không, tự cảm nhận là đủ rồi.
#thelover
#legiang
#thuchacotran






À ra Thế